Khi Google công bố về ý
định phát hành cổ phiếu ra thị trường vào năm 2004, mọi sự quan tâm đều đổ dồn
vào chiến lược bất thường này. Dưới đây là cách mà Google đã thực hiện.
Người
dịch:
Bùi Hồng Hạnh – Học viện Ngân hàng
Tác giả: Eric Schmidt – là chủ
tịch kiêm giám đốc điều hành của Google.
Thẩm định: TS Phan Trần Trung
Dũng – Đại học Ngoại thương
Một
vụ IPO (Phát hành cổ phiếu lần đầu ra công chúng) có thể thay đổi
cả một công ty. Nhiều người trong ngành truyền thông có vẻ chắc chắn
rằng nếu như chúng tôi trở thành công ty đại chúng, thì nét đặc trưng
của Google sẽ không còn nữa. Một vụ phát hành cổ phiếu ra công chúng
sẽ là “một trong những điều tồi tệ nhất có thể xảy đến với
Google”, ông Danny Sullivan,
biên tập viên của trang Search Engine Watch đồng thời là một nhà bình
luận có tiếng trong ngành cho biết. Người ta dự đoán rằng chúng tôi
sẽ đột nhiên bị phân chia thành những người giàu và những người
nghèo dựa trên số lượng cổ phiếu của Google mà mỗi người nắm giữ.
Những người giỏi sẽ bán cổ phiếu và nghỉ việc. Việc có thêm một mục
tiêu mới là làm vừa lòng Phố Wall sẽ khiến cho chúng tôi đánh mất
tính khách quan và sự độc lập đáng giá của mình. Việc phát triển
cơ sở hạ tầng để trở thành một công ty đại chúng sẽ khiến chúng tôi
nản lòng. Cuối cùng, người ta sợ rằng khi Google chuyển đổi từ một
doanh nghiệp khởi nghiệp sáng giá thành một công ty đại chúng trưởng
thành, công ty sẽ đánh mất sự khác thường vốn khiến nó trở nên cách
tân đến vậy.
Không chuyện nào trong số đó
xảy ra. Và tôi tin chắc rằng về mặt cốt lõi chúng tôi vẫn là chính
mình – chỉ là lớn hơn rất nhiều mà thôi. Mặc dù rất nguy hiểm khi nghĩ
quá nhiều về một hướng, nhưng tôi cho rằng một trong số những lý do mà
chúng tôi bấy lâu nay vẫn giữ được những giá trị của mình là ở chỗ
chúng tôi không theo lối mòn khi trở thành công ty đại chúng. Larry Page
và Sergey Brin, những người sáng lập của Google, đã mở đầu “Bức thư
từ những Người sáng lập” của họ, vốn nằm trong bản cáo bạch IPO
của chúng tôi, bằng câu, “Google không phải là một công ty kiểu truyền
thống. Chúng tôi không có ý định trở thành một công ty như thế.” Sau đấy
họ đã cảnh báo các nhà đầu tư tiềm năng rằng chúng tôi có thể đầu
tư vào những dự án rủi ro có thể thành công – hoặc có thể không bao
giờ thu được lợi nhuận. Việc lựa chọn một con đường để đi theo không
phải lúc nào cũng tạo ra kết quả tốt nhất, và con đường đó có thể
lắm chông gai. Con đường của Google đến với vụ IPO đó không hề bằng
phẳng.
Công ty được thành lập vào năm
1998. Tôi bắt đầu làm việc ở công ty ba năm sau đó. Mặc dù khi đó
chúng tôi phát triển rất nhanh, xét về cả số lượng nhân viên và doanh
thu, chúng tôi không vội vàng trở thành công ty đại chúng. Nhưng với
quy mô như thế, và, cụ thể hơn, thực tế là chúng tôi muốn rằng các
nhân viên của mình phải có vốn cổ phần trong doanh nghiệp đang lớn
mạnh này– vào đầu năm 2004 chúng tôi đã thấy bản thân có khả năng
công bố kết quả tài chính theo luật chứng khoán của Mỹ. Vào thời
điểm đó, những luật đó yêu cầu Google phải trở thành một công ty đại
chúng khi đã có 500 cổ đông, và phải soạn thảo các báo cáo tài
chính kèm theo trong vòng 120 ngày cuối năm, điều mà chúng tôi đã làm
được.
Chúng tôi có thời gian đến cuối
tháng 4/2004 để đưa ra báo cáo đăng ký cần thiết với Ủy ban Chứng
khoán và Ngoại hối (SEC). Nhưng luật chứng khoán không đòi hỏi chúng
tôi phải thực hiện IPO theo cách thông thường. Thực tế, đáng lẽ chúng
tôi có thể trở thành công ty đại chúng mà không cần phải bán bất kỳ
cổ phiếu nào cho công chúng.
Khi đó chúng tôi đối mặt với ba
lựa chọn: chúng tôi có thể tái cơ cấu để trở lại mức dưới 500 cổ
đông (về cơ bản, điều này có nghĩa là tìm cách để mua lại cổ phiếu
từ các nhân viên của mình); chúng tôi có thể tiếp tục là một công ty
tư nhân nhưng đồng thời phải báo cáo kết quả tài chính giống như bất
kì công ty đại chúng nào khác; hoặc có thể trở thành công ty đại
chúng. Không có gì ngạc nhiên, chúng tôi đã tìm ra một số phương
án thay thế không theo kiểu truyền thống, ví dụ như phát triển một thị
trường nội bộ cho cổ phiếu của Google do các nhân viên nắm giữ. Cuối
cùng chúng tôi đã lựa chọn cách không thông thường đối với một công
ty công nghệ được hỗ trợ bằng vốn đầu tư mạo hiểm và thực hiện IPO
bằng cổ phiếu thường. Tuy nhiên, chắc chắn chúng tôi không muốn cơ cấu
vụ IPO theo cách thông thường.
Đấu
giá kiểu Hà Lan
Chúng tôi đề cao bản thân về
việc cố gắng làm mọi việc sao cho đúng, và chúng tôi coi quá trình
trở thành một công ty đại chúng như là một bài kiểm tra IQ khổng lồ.
Nên bán cổ phiếu như thế vào? Với mức giá nào? Nên nhờ ai? Cách tốt
nhất – cách của Google – để thực hiện điều này là gì?
Khi tranh luận những câu hỏi đó,
chúng tôi xem lại nhiều nhất có thể các dữ liệu về những vụ IPO
trước đó để tìm ra và đồng ý về một vài điểm mà chúng tôi không
thích về quá trình IPO thông thường. Chúng tôi không thích sự “đình
đám” mà các công ty công nghệ thành công trải qua khi họ trở thành
công ty đại chúng. Đối với chúng tôi, sự chênh lệch giữa mức giá IPO
và giá cổ phiếu của một công ty vào cuối ngày đầu hay tuần đầu giao
dịch có vẻ như là khoản tiền đáng lẽ phải do công ty đó nắm giữ.
Nhưng thông thường thì, các tổ chức lớn có liên kết với nghiệp đoàn
bao mua chứng khoán là nhóm duy nhất được phép mua những cổ phiếu
với mức giá IPO, và họ bán ngay chỉ sau một vài ngày để thu được
lời lớn. Điều đó phần nào không đúng lắm đối với Google. Chúng tôi
muốn điều gì đó minh bạch và cởi mở hơn rất nhiều – và chúng tôi
muốn người dùng của mình có cơ hội tham gia.
Khi chúng tôi xem xét các phương
án thay thế, chúng tôi đi đến một cách tiếp cận được ủng hộ bởi WR
Hambrecht, một ngân hàng đầu tư có trụ sở tại San Francisco, ngân hàng
này lập luận rằng các vụ đấu giá là một cách thức tốt hơn để huy
động vốn so với IPO được bảo lãnh kiểu truyền thống. Trong cái được
gọi là một vụ đấu giá kiểu Hà Lan, một công ty sẽ thu thập các mức
giá mua từ tất cả các nhà đầu tư có quan tâm và sau đấy nhóm lại
dựa trên mức giá mà mỗi nhà đầu tư sẵn sàng trả. Công ty này (và
các nhân viên ngân hàng liên quan) sau đấy sẽ dịch dần xuống từ mức
giá mua cao nhất cho đến khi đạt được mức giá cao nhất mà tại đó nó
có thể bán tất cả cổ phiếu mà nó muốn bán. Công ty này có thể
chọn mức giá đó (hoặc một mức giá thấp hơn, vì nhiều lý do khác
nhau) và sau đó bán tất cả cổ phiếu được chào mua với mức giá đã
được chọn hoặc mức giá cao hơn ngay khi cổ phiếu được giao dịch trên
sàn.
Chúng tôi khi ấy rất thích
hướng tiếp cận này. Nó nhất quán với mô hình kinh doanh dựa trên đấu
giá mà chúng tôi đã dùng để bán quảng cáo của mình, nên chúng tôi
cảm thấy mình hiểu được những biến động cơ bản, vàddienos cũng có sức
hấp dẫn mạnh mẽ về trực giác đối với chúng tôi. Chúng tôi cũng
thích ý tưởng mở cuộc đấu giá mà mọi người có thể tham gia – các
nhà đầu tư nhỏ lẻ cũng như những người mua là định chế kiểu truyền
thống. Chúng tôi hy vọng rằng một vụ đấu giá sẽ thực hiện tốt hơn
việc ấn định một mức giá cho cổ phiếu của mình so với cách tiếp
cận truyền thống – và sẽ cho phép giá cổ phiếu của chúng tôi tiếp
tục ổn định sau khi chúng tôi trở thành công ty đại chúng.
Tôi biết điều này nghe có thể
vớ vẩn, nhưng chúng tôi đã kiên định đi theo hướng đấu giá kiểu Hà
Lan sau khi nhận được một bức thư từ một người phụ nữ đứng
tuổi – hoặc ít nhất là một người nào đó tự nhận mình là
một người phụ nữ đứng tuổi. Bà ấy đã viết ra điều gì đó kiểu như
“Tôi không hiểu tại sao mình không thể kiếm tiền từ vụ IPO của các
ông theo cách mà những nhà môi giới chứng khoán sẽ làm.”
Khi đó chúng tôi cứ tưởng rằng
bà ấy có ý kiến về sự công bằng cơ bản của hệ thống. Cho nên chúng
tôi đã quyết định chấp nhận phiên bản mô hình Hambrecht của riêng
mình, dù nó sẽ khiến cho vụ IPO của chúng tôi phức tạp hơn đáng kể.
Không một công ty nào có quy mô như Google từng làm điều đó. Vụ đấu
giá của chúng tôi sẽ có quy mô lớn hơn đáng kể so với các vụ IPO
dựa trên đấu giá khác. Chúng tôi sẽ phải xây dựng những hệ thống để
hỗ trợ quy mô tăng lên đó. Và những hệ thống đó sẽ cần được Ủy ban
chứng khoán xem xét. Phố Wall cũng đã coi quyết định của chúng tôi
là ngạo mạn. Nhà phân tích Henry Blodget đã viết trên báo Slate rằng,
“Việc tham gia vào phiên đấu giá IPO của Google là đánh bạc chứ không
phải là đầu tư, và kết quả khả thi nhất là lãng phí tiền bạc và
thời gian.”
Không lùi bước, chúng tôi đã
tìm cách cơ cấu vụ IPO của mình, và dừng việc truyền thông với giới
báo chí. Những yêu cầu trong “thời kì chờ đợi” của Ủy ban chứng
khoán đã ngăn chúng tôi nói về công việc kinh doanh của mình trong
khoảng thời gian trước khi một vụ IPO có thể diễn ra. Theo những quy
định này, các công ty được khuyến khích để đảm bảo rằng xét về mặt
trọng yếu, chỉ có bản cáo bạch mới thể hiện bộ mặt của công ty.
Vì Google là tiêu điểm của truyền thông trong suốt giai đoạn đó, người
ta đua nhau chỉ trích hoạt động kinh doanh, ban quản trị, văn hóa, vụ
IPO của chúng tôi – gần như tất cả mọi khía cạnh tạo nên chúng tôi.
Và bởi chúng tôi vẫn cứ phải giữ im lặng, chúng tôi không thể tự
vệ, đính chính thông tin sai lệch, hay cố gắng tái cam đoan đối với
công chúng.
“Đừng ngần ngại trả giá trong
vụ IPO ít có cơ hội thành công này”, một chuyên gia của báo
BusinessWeek kết luận như vậy – một ẩn ý không-bất-thường. Nhưng chúng
tôi không thể làm được gì nhiều để xử lý chuyện đó. Tuy nhiên vì
chúng tôi vẫn giữ im lặng, chúng tôi nhận ra rằng người ta đã không
thật sự biết được Google đã trở thành cái gì. Có một khoảng cách
giữa những gì mà người ta viết về chúng tôi và thực tế.
Cuối cùng, chúng tôi đã công bố
các số liệu tài chính, nhưng cho đến khi đó nhiều người vẫn cứ nghĩ
chúng tôi là một bọn ngu (và có lẽ bây giờ họ vẫn nghĩ thế). Thực
tế là, chúng tôi đã thật sự bắt đầu cất cánh.
Sự
quên lãng
Khi hạn chót nộp hồ sơ sắp
đến, chúng tôi vẫn còn lần mò sắp xếp các thứ. Ví dụ, chỉ một
tuần trước hạn, chúng tôi nhận ra rằng ba thành viên hội đồng quản
trị thì không đủ số lượng quản lý độc lập cần thiết để đáp ứng
được tiêu chuẩn niêm yết trên sàn Nasdaq hay Sàn giao dịch chứng khoán
New York. Cho nên chúng tôi đã nhanh chóng thêm ba người nữa. Chúng tôi
cũng phải hứng chịu sự chỉ trích vì cách thức lựa chọn của mình
để cơ cấu cổ phiếu phổ thông theo cơ chế hai tầng.
Cả thế giới đã tìm hiểu về
ngày nộp hồ sơ dự kiến của chúng tôi, thế nên vào cuối tháng Tư mọi
con mắt của giới truyền thông đều tập trung vào Google. Tin tức liên
tục, đài truyền hình ở trường đại học, những cuộc gọi không ngớt
đến với đội truyền thông bị khóa miệng của chúng tôi, sự đầu cơ lan
tràn của nhân viên – đó đúng là một khoảng thời gian đáng nhớ. Chúng
tôi đã chính thức bị yêu cầu phải xuất trình số liệu tài chính vào
hồi 2 giờ chiều ngày 29 tháng Tư. Nhưng chúng tôi đã thực hiện sớm
hơn: chúng tôi đã thông báo với cả thế giới vào hồi 11 giờ sáng
rằng chúng tôi đã trở thành công ty đại chúng. Điều đó đã khiến tất
cả mọi người bất ngờ.
Quá trình IPO và hoạt động kinh
doanh của chúng tôi sau đấy đã rơi vào quên lãng khi chúng tôi chờ đợi
và sau đó là trả lời những bình luận của SEC về báo cáo đăng ký
của công ty. Đây là một phần thông thường của quy trình, mặc dù nó
khiến chúng tôi mất nhiều thời gian hơn so với các công ty khác vì SEC
cũng phải làm quen với cách thức chúng tôi tạo ra phiên đấu giá của
mình. Cuối cùng đội ngũ pháp lý và quản trị của chúng tôi đã làm
việc từ tháng năm đến tận đầu tháng tám để giải quyết những vấn
đề mà SEC quan tâm. Quyết định đưa một bức thư từ những người sáng
lập vào bản cáo bạch đã không hoàn toàn giúp đỡ chúng tôi nếu xét
về mặt bố trí thời gian. Bức thư của Larry và Sergey đã mô tả những
giá trị mà theo đó chúng tôi dùng để hoạch định hoạt động kinh doanh
của mình. Công việc của SEC là đánh giá sự hoàn thiện và chính xác
của các báo cáo định tính cũng như định lượng được đưa ra trong bản
cáo bạch. Cơ quan này thật sự không ở vị thế thích hợp để đánh giá
và bình luận về các giá trị. Ủy ban đã bày tỏ quan điểm rõ ràng
rằng họ muốn chúng tôi phải bỏ bức thư ra khỏi bản cáo bạch, vì họ
lo lắng nó sẽ khiến cho các nhà đầu tư tiềm năng bị rối loạn. Chúng
tôi vẫn giữ nguyên quan điểm. Tôi khuyến khích bất cứ ai quay lại và
đọc bức thư đó. Tôi thấy thật ấn tượng bởi sự thật rằng phần lớn
những giá trị mà nó mô tả, sáu năm sau, vẫn là những giá trị thúc
đẩy công ty chúng tôi.
Cho đến thời điểm này sự
truyền thông của báo chí đã trở nên tiêu cực đến mức chúng tôi ngừng
đọc báo – mặc dù tôi vẫn còn giữ tất cả những bài báo cắt ra.
“Google đang đặt dấu chấm hết cho các vụ IPO công nghệ,” một nhà phân
tích kết luận. Tôi cứ tưởng là tin tức không tốt thực ra lại giúp
cho công việc kinh doanh của chúng tôi, vì nó thu hút sự chú ý. Doanh
thu của chúng tôi phụ thuộc vào lưu lượng (traffic), và lưu lượng
của chúng tôi đã tăng mạnh trong thời gian đó. Tôi cảm thấy hẳn là
có một sự tương quan.
Khi đó chúng tôi đang trong quá
trình trở thành một công ty đại chúng trong tháng Tám. Trước đó
nhiều tháng chúng tôi đã biết rằng tháng Tám là một khoảng thời
gian tệ để đại chúng hóa – Phố Wall về cơ bản là đang nghỉ lễ –
nhưng dường như tất cả những sự trì hoãn của chúng tôi chắc chắn đã
dẫn đến một vụ IPO xảy ra vào cuối tháng Tám. Và cứ cho là càng
thêm thời gian thì càng gây ra nhiều vấn đề, chúng tôi không muốn trì
hoãn đến tận tháng Chín. Do đó chúng tôi tiếp tục thực hiện và
cuối cùng mọi việc đã đâu vào đấy.
Cho đến khi … ấn bản tháng Chín
của Playboy vào đã gây chấn động dư luận. Hóa ra là Larry và Sergey
có một bài phỏng vấn dài với tạp chí này hồi tháng Tư, và nó
được xuất bản trong ấn bản này. Đó là một cuộc phỏng vấn rất chung
chung (không có hình, tôi có thể nói thêm là như vậy), nhưng nó gần
như đã hủy hoại cả vụ IPO.
Tất
cả những điều tồi tệ xảy đến
Vấn đề là ở chỗ cuộc phỏng
vấn đó, tất nhiên là có đụng chạm đến những vấn đề kinh doanh, có
thể đã vi phạm các nguyên tắc trong “giai đoạn chờ” mà tôi đã nhắc
đến ở trên. Tất cả những điều tồi tệ xảy đến, và SEC xem xét việc
ép buộc chúng tôi phải hoãn lại toàn bộ quá trình này. Một tháng
trước đó, ủy ban này đã trì hoãn vụ IPO của Salesforce.com vì
Salesforce đã xuất hiện trong một bài tiểu sử dài dòng trên Thời báo
New York trong suốt giai đoạn chờ của công ty này. (Điều thú vị là,
bài báo được giật tít “Không phải Google. Mà là một vụ IPO lớn
khác”.) Bài viết đó, cùng với sự quảng cáo sau đó, đã khiến SEC
buộc Salesforce phải trì hoãn đợt chào bán cổ phiếu của mình. Chúng
tôi đã lo lắng rằng mình phải đối mặt với số phận tương tự.
Tôi ngồi với Larry và Sergy để
làm rõ rằng đó không phải là lỗi của họ – rằng tôi hiểu trước đấy
họ đã không nhận ra họ đã làm bất kì điều gì chính xác mà nói,
là sai trái. Chúng tôi có rất nhiều việc để làm, nhưng trước hết tôi
muốn đảm bảo rằng hai người họ thấy ổn về mọi thứ. Sau đấy, khi
làm việc với các nhà quản lý tại ủy ban, chúng tôi đi đến một giải
pháp: chúng tôi cho bài phỏng vấn với Playboy vào tập hồ sơ chính
thức nộp lên SEC của mình dưới dạng phần phụ lục – có nghĩa là bất
kỳ nhà đầu tư tiềm năng nào cũng có thể tiếp cận được.
Vào giữa tháng Tám sự trả giá
bắt đầu, dựa trên biên độ giá IPO dự kiến đã được công bố từ 106
đô-la đến 135 đô-la một cổ phiếu. Đó là một môi trường khắc nghiệt:
Nhiều công ty công nghệ đã quyết định là thị trường này không phù
hợp và đã rút khỏi kế hoạch IPO của mình. Thực tế, sự trả giá cho
cổ phiếu của chúng tôi không tốt cho lắm. Dường như chúng tôi ở trong
tâm bão toàn những tin xấu: Bài báo trên Playboy trước đấy đã trở
thành niềm vui của các nhà phê bình và người dẫn chương trình
talk-show ở khắp nơi; chúng tôi đã phải chịu đựng hàng tháng trời bị
giới truyền thông chỉ trích; chúng tôi đã phải đối phó với một cuộc
điều tra của SEC về chương trình hợp đồng quyền chọn cho nhân viên; và
kết quả hoạt động tài chính trong quý 2 tạm thời ngừng tăng trưởng,
khiến cho các nhà phân tích nghi ngờ liệu chúng tôi có thể duy trì
tốc độ tăng trưởng của mình hay không. (Những con số này đã sớm tăng
mạnh trở lại.)
Không có nhiều lệnh đặt mua, và
nói thẳng là, chúng tôi tự hỏi liệu mình có phạm sai lầm khi lựa
chọn hướng tiếp cận dựa vào đấu giá hay không. Có những vụ chào
bán cổ phiếu quả thật đã xảy ra tại hoặc thấp hơn mức giá thấp
nhất trong khoảng giá mà chúng tôi tiên lượng. Khi giai đoạn trả giá
kết thúc, rõ ràng rằng chúng tôi sẽ không thể bán được tất cả cổ
phiếu mà mình định bán trong khoảng giá như mong muốn. Tôi đã gặp gỡ
hội đồng quản trị để bàn bạc liệu chúng tôi có thể trì hoãn vụ
IPO và hi vọng sẽ có được giá cao hơn sau đó. Những tổ chức bảo
lãnh cho chúng tôi tin rằng chúng tôi có thể đóng vụ IPO với một mức
giá vào khoảng 80 đến 90 đô-la một cổ phiếu nếu như giảm số lượng
cổ phiếu chào bán – một kết cục đáng thất vọng. Cuối cùng chúng
tôi đã quyết định đóng vụ IPO vì nhiều lý do, mà quan trọng nhất là
vì đã đến lúc phải để việc này lại phía sau và quay trở lại với
hoạt động kinh doanh. Cho nên vào ngày 18 tháng Tám chúng tôi đã đồng
ý đặt giá ở mức 85 đô-la một cổ phiếu.
Sau
đồng hồ đếm ngược
Chúng tôi đã bay xuyên đến New
York để theo dõi cổ phiếu của mình bắt đầu được giao dịch trên sàn Nasdaq
vào thứ Năm, ngày 19 tháng Tám. Chúng tôi đã xuất hiện vào buổi
sáng hôm đó với đôi mắt đờ đẫn, ngày hôm đó tờ Wall Street Journal đã
có bài trang đầu với tiêu đề “Sự tính toán sai và thói ngạo mạn đã
phá hủy vụ IPO được chào đón của Google như thế nào,” và các nhà
bình luận của CNBC đã hạ bệ chúng tôi trong buổi sáng. Tôi nhớ đến
việc suy nghĩ khi chúng tôi tiến đến sàn giao dịch Nasdaq, chúng tôi
đã thật sự kiệt sức.
Chỉ ngay sau khi phiên giao dịch
bắt đầu, có một đồng hồ đếm ngược trên sàn: 5-4-3-2-1. Chúng tôi theo
dõi giao dịch đầu tiên, nhưng nó không ở mức 85 đô-la – mà là 100 đô-la,
tăng 18% so với giá IPO. Ai đó đã kiếm được tiền nóng. Bất chấp
những nỗ lực của chúng tôi, người ta mua bán trong vòng một giờ, và
kiếm được mức lời 15 đô một cổ phiếu nhanh chóng. Khối lượng giao
dịch là khổng lồ. Cả ngày dài giá cổ phiếu không
bao giờ giảm. Giá khi kết thúc ngày giao dịch là 100.30 đô-la.
Giờ đây chúng tôi đã là công ty
đại chúng. Sợ hãi và kiệt sức, chúng tôi bay về nhà ở California.
Đến ngày thứ hai tuần tiếp theo cổ phiếu của chúng tôi đã được giao
dịch ở mức giá từ 105 đến 110 đô-la. Giờ đây giới báo chí tỏ ra
phấn khởi đến khó tin. Thậm chí Thời báo New York cũng đã đắn đo
trên trang chủ bút: “Google vẫn giữ thái độ đi ngược lại với truyền
thống của Thung lũng Silicon…không ở
đâu mà thái độ đó thể hiện rõ ràng hơn trong cách mà công ty này
theo đuổi để ra lệnh cho Phố Wall bằng những điều khoản bán của riêng
mình, ngược lại với cách thông thường. Đây là một động lực đáng khen
ngợi – IPO nhìn chung đã được cơ cấu để có lợi cho những người trong
cuộc.”
Vụ IPO này đã tiêu tốn của
chúng tôi rất nhiều thời gian và tâm trí đến mức tôi quyết định rằng
chúng tôi cần phải kết thúc trước khi có thể trở lại với công việc
kinh daonh thông thường. Thế vận hội khi đó đang diễn ra ở Athens đã
chiếm trọn tâm trí chúng tôi. Tôi yêu cầu Omid Kordestani, một lãnh đạo
cao cấp tại Google, một người có giọng nói tuyệt vời, phát biểu một
điều phù hợp với Thế vận hội với đội ngũ quản trị để kết thúc
sự thử thách này. Ông ấy đứng trong phòng ban quản trị mà chúng tôi
vẫn dùng để họp và tuyên bố: “Giờ đây chúng tôi tuyên bố kết thúc
vụ IPO của Google.” Tôi bảo mọi người trở lại làm
việc. Với tư cách là đội ngũ quản trị, chúng tôi chưa từng nói về
vụ IPO này kể từ đó.
Vậy chúng tôi đã làm đúng điều gì? Điều gì
chúng tôi đã làm sai? Cái đúng thì dễ dàng chỉ ra: trở thành công ty đại
chúng là một trọng trách to lớn và đội ngũ tài chính, pháp lý, và ban quản
trị của chúng tôi đã đặt ra nhiệm vụ này, tháo gỡ những khó khăn trên con
đường của họ với sự bền bỉ, thông minh, và nhẫn nại. Cuối cùng, chúng tôi
đã làm được, dù chúng tôi có vấp ngã khi mới chỉ bắt đầu hay không. Đối
với cái sai: cho tới ngày hôm nay tôi cũng không thể giải thích đầy đủ tại
sao giá cổ phiếu đầu phiên lại cao đến như vậy, dẫn đến sự chú ý mà
chúng tôi trước đấy đã cố tránh. Nhiều yếu tố phức tạp góp phần vào
chuyện này.
Đối
với một CEO, kết quả là vấn đề đáng quan tâm nhất. Mặc dù cá nhân tôi muốn
quản lý một công ty tư nhân (điều đó dễ dàng hơn), chúng tôi đã đưa ra
quyết định trở thành công ty đại chúng, và Google
cuối cùng đã thành công ngoạn mục vượt qua cả những mơ ước lạc quan nhất
mà chúng tôi có.
Và những người phản đối đã nhầm.
Chúng tôi đã không thay đổi. Về cơ bản mà nói, vẫn những con người đấy
còn đang điều hành Google, theo những giá trị mà chúng tôi đã có như khi
còn là một công ty tư nhân. Nếu bạn có những con người phù hợp và những giá
trị phù hợp, và nếu bạn gắn với mục tiêu của mình, bạn có thể trải qua
một quá trình như thế này, và duy trì sự gắn kết dưới dạng một công ty.
Dù cho toàn bộ quá trình khi đó
thật điên rồ, tôi sẽ không thay đổi bất kì điều gì –có lẽ ngoại trừ cuộc
phỏng vấn với Playboy.
(Bài báo này được xuất bản nguyên gốc dưới tên tiếng Anh: "Google’s CEO on the enduring lessons of a quirky IPO", Tạp chí Kinh doanh Harvard, số tháng 5, 2010.Bản quyền thuộc Nhà xuất bản trường Kinh doanh Harvard. Bản dịch này được thực hiện bởi The Keynesian Association.)
0 Response to "CEO CỦA GOOGLE NÓI VỀ NHỮNG BÀI HỌC ĐÁNG NHỚ TỪ MỘT VỤ IPO KHÁC THƯỜNG"
Đăng nhận xét